Chồng dìu vợ qua khủng hoảng trầm cảm, tặng món quà quý trước khi qua đời
by VietNamNet News, https://www.facebook.com/vietnamnet.vn‘Thấy em khoẻ mạnh và bình an trở lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì nếu em không hạnh phúc thì chỉ có một lý do, đó là anh chưa đủ tốt’.
Mới sinh con, nàng dâu bật khóc trước mâm cơm ở cữ của mẹ chồng30 tuổi, tôi trầm cảm vì ôm về một đống nợ sau khi start upThân hình mỹ mãn của kiều nữ yoga hot nhất thế giới
Quen nhau 4 năm trước khi kết hôn, chị Nguyễn Thị Hồng Nhung (Hà Nội) và chồng đã trải qua một hành trình đầy gian nan để đến được với nhau. Anh Hùng - chồng chị là người đã từng có gia đình và con riêng. Đến với anh, chị Nhung phải vượt qua cả sự ngăn cản từ phía gia đình mình cho đến sự phản đối từ phía gia đình chồng.
Khi bố mẹ đẻ chị đã nguôi ngoai và dần chấp nhận thì bố mẹ chồng chị vẫn không chấp nhận con dâu. Ngày cưới, bố mẹ 2 bên có tới dự nhưng cũng chỉ như những vị khách khác.
Bao cảm xúc dồn nén khiến chị rơi vào trầm cảm sau khi sinh con trai. Nhớ lại quãng thời gian này, chị vẫn còn cảm thấy rùng mình. ‘Sống trong trầm cảm, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tự tử, mà kinh khủng hơn là tôi muốn ôm con nhảy từ tầng 4 xuống’.
‘Hai con mắt tôi không tài nào mở ra nổi nếu như có ánh sáng mặt trời, đau đớn từ hốc mắt kéo lên toàn bộ nửa đầu trước. Tôi mất ngủ nhưng may là không mất sữa.
‘Tôi béo, rất béo, lên bàn đẻ 71kg mà xuống khỏi bàn đẻ 68kg, trong khi con chỉ có 3,4kg. Tôi cũng không hiểu nổi vì sao tôi lại cứ 67-68kg mãi không xuống được tí nào. Hễ về quê chồng là bị chê cười: Sao béo thế không biết!’.
Khi ấy chồng chị lại thay vợ đáp lời: Không thế thì lấy đâu ra sữa cho con bú, sau này giảm cân sau, không sao hết. Dù chồng cảm thông, nhưng chị vẫn thấy chạnh lòng và rơi vào trầm cảm từ lúc nào không hay.
Nhìn con bé bỏng, thấy cảnh nhà người ta có ông bà nội quây quần chăm nom, chị lại tự trách mình, vì mình nên con mới thiệt thòi như vậy. ‘Tôi muốn giải thoát cho mình và con. Luôn nghĩ đến cảnh ôm con nhảy lầu tự sát’.
Nhưng may mắn, chồng chị thấy vợ có biểu hiện khác lạ, anh hỏi han quan tâm và giúp vợ vượt qua giai đoạn căng thẳng nhất.
Anh luôn chuẩn bị bữa sáng cho vợ trước khi đi làm từ sớm tinh mơ. Buổi trưa có giúp việc theo giờ đến nấu cơm và dọn dẹp cho chị, bữa tối anh về nhà lại lao vào bếp ngay. Suốt những ngày ở cữ của vợ, anh trở thành đầu bếp chính trong nhà.
‘Tôi đứng lặng người nhìn anh tất bật làm việc nhà. Tôi đã khóc và kể cho anh nghe mọi cảm xúc tôi giấu kín bấy lâu nay. Anh bảo: Không sao rồi, hãy dựa vào vai anh!’.
Cứ thế, anh dịu dàng giúp chị vượt qua những ngày tháng chị bị trầm cảm. Anh ru con ngủ mỗi đêm mặc dù nhiều khi mệt quá anh còn ngủ thiếp đi trước cả con. Anh chăm sóc cả vết cắt tầng sinh môn cho chị, tắm cho con, và kiêm luôn cả chuyên gia tâm lý cho vợ.
Anh gợi ý chị đi tập yoga. Anh dắt chị đi khắp các trung tâm ở Hà Nội để xem chị thích tập ở đâu. 2 ngày lang thang mọi trung tâm, phòng tập, chị chọn được một lớp học cho mình.
Những buổi đầu tiên đi tập về, chị nói với anh: ‘Em đau đến từng tế bào, anh ơi!’. Thế là anh lại xoa bóp cho vợ, nâng niu từng tí một. Hết đau, chị lại thích đi học chuyên sâu hơn, phải xa nhà 40 ngày, anh cũng đồng ý.
Suốt 3 năm chị tập yoga, anh luôn đồng hành, giúp vợ trông con, nấu cơm hoặc chờ vợ về nấu hơi muộn một chút cũng không phàn nàn gì.
Khi thấy sức khoẻ và tinh thần của vợ tốt lên, anh cũng cùng tập yoga với vợ. Vợ đi học chuyên sâu 40 ngày ở Đà Lạt, anh ủng hộ nhiệt tình. Khi chị hoàn thành khoá học, anh bay vào đón vợ, xin nghỉ phép cả tuần đưa vợ đi chơi.
Lúc này anh mới bảo chị: ‘Thấy em khoẻ mạnh và bình an trở lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì nếu em không hạnh phúc thì chỉ có một lý do, đó là anh chưa đủ tốt’.
Tinh thần thoải mái trở lại cộng với việc tập luyện đều đặn, chị trở lại cân nặng như trước, tinh thần vui vẻ lạc quan. Chỉ tiếc là bây giờ chị không thể nói với anh lời cảm ơn được nữa vì anh đã ra đi mãi mãi trong một cơn đột quỵ.
Bây giờ, chị đã trở thành một huấn luyện viên Yoga và chị coi đó là món quà mà anh đã tặng cho chị cả phần đời còn lại.
Nghĩ về quãng thời gian khó khăn nhất, chị nói muốn chia sẻ câu chuyện của mình đến với những người phụ nữ, những bà mẹ, những người chồng, biết đâu có thể giúp được gì cho ai đó. ‘Trầm cảm, nếu chỉ nghe qua tưởng như câu chuyện đùa, nhưng nó có thật và sẽ để lại hậu quả khôn lường nếu như không kịp được người thân thấu hiểu, giúp đỡ’.
‘Tôi thật may mắn vì đã từng có một người chồng đủ tử tế. Xin những người chồng, hãy đủ tử tế với vợ của mình, vì có thể nó sẽ giữ được một sinh mạng’.
Nguyễn Thảo